thời gian cùng tôi yêu em

Park Seo Joon giữ im lặng trước chuyện yêu đương của Min Young. Park Min Young là một trong những mỹ nhân tài sắc vẹn toàn của showbiz Hàn. Cô từng có thời gian hẹn hò Lee Min Ho sau khi hai người đóng cặp trong bộ phim "Thợ săn thành phố". Hậu "đường ai nấy đi" với Min Ho, Min Young tập trung cho công việc. Cô chưa từng xác nhận yêu người mới. Danh sách yêu thích và gian hàng đã theo dõi Nhận xét của tôi Quản lý đơn hàng và đổi trả Đăng xuất change language. VN / Vietnamese EN / English Danh mục. Thiết Bị Điện Tử Thời trang & Phụ kiện Trẻ Em; Thể Thao & Du Lịch; Hãy nhớ rằng 'tôi sẽ yêu em đến tận cùng thời gian'! Cuộc sống 24/11/2017. Lúc mới yêu dại khờ, say đắm đam mê, cảm giác rạo rực như luôn có hàng ngàn con bướm bay lượn trong bụng vậy. Nhưng sau một chặng đường dài, lãng mạn có lẽ sẽ không còn nữa. Thay vào đó là Vay Tiền Cấp Tốc Online Cmnd. Thể loại Đô thị tình duyên, hoa quý mùa mưa, hoan hỉ oan gia, ngọt, khối băng muộn tao công x tiểu khả ái thụ, HE. Độ dài 44 chương chính văn + 1 phiên ngoại. Thư Hạ thích con trai, bị cha phát hiện, bị ép sang nước ngoài, lén lút về nước cũng không thành. Bốn năm sau, cậu học hành xong, chạy về nước thì mọi chuyện đã thay đổi. Gia đình làm ăn thua thiệt, cha và mẹ ly hôn, người yêu cũng đã có người mới. Lại còn kẻ thù thời đi học – Thích Phỉ Nhiên lại trở thành ân nhân của gia đình mình. Thế là Thư Hạ phải nhẫn nhịn mà đi làm trợ lí cho người ta để trả nợ. Vẫn là câu chuyện với tình tiết quen thuộc. Hồi xưa đi học em với anh không vừa mắt nhau, nhưng thật ra là anh thích thầm em. Sau đó anh có cơ hội gặp lại em, bèn lặng thầm ở bên, trở thành một phần trong cuộc sống của em. Em nhận ra anh thật tốt, sau khi hiểu lầm rồi ghen rồi các thứ các thứ thì mới biết người ta cũng thích mình. Sau đó anh và em nắm tay nhau hạnh phúc. Đương nhiên sẽ có chút chuyện nho nhỏ nữa nhưng mà không có đến mức chia tay gì gì đâu. Thư Hạ là kiểu người lúc nào cũng nhảy nhót, hoạt bát. Năm xưa cậu chú ý Thích Phỉ Nhiên vì anh đẹp trai, rất chói mắt, thế là lại gần quấy rầy anh, trêu ghẹo không đúng cách, thành ra suốt ngày tẩn nhau. Mà Thích Phỉ Nhiên không hẳn là ghét Thư Hạ, anh lúc đó chỉ là một cậu học sinh mười bảy tuổi, tâm sự chất chứa trong lòng chẳng nói ra. Anh Thích lúc ấy thích Thư Hạ, nhưng Thư Hạ đã có bạn trai, vậy nên anh chỉ có thể bắt nạt cậu, để làm cậu chú ý. Hồi xưa, Thư Hạ nhìn Thích Phỉ Nhiên rất là chướng mắt, đẹp trai nhưng lại lạnh lùng cao ngạo. Nhưng khi gặp lại anh, cậu mới nhận ra anh cũng có lúc mỉm cười ấm áp, cũng biết quan tâm đến cậu. Cho đến khi biết được vụ việc năm xưa không phải do Thích Phỉ Nhiên nói ra, Thư Hạ càng nhìn càng thấy anh tốt. Đẹp trai, thông minh, biết kiếm tiền, biết nuôi mèo, là một nhân tài xuất sắc! Thật ra hình tượng của Thư Hạ được tác giả xây dựng lên như vậy, nghịch ngợm, ngốc nghếch, tốt bụng. Chính vì thế nên lúc Thư Hạ nhận ra được tình cảm của mình, cũng không được nhanh lắm, mà cũng phải, vì Thư Hạ còn đau lòng với Tần Tiêu. Thư Hạ với Tần Tiêu là trúc mã trúc mã, lớn lên bên nhau từ bé, cũng luôn ỷ vào Tần Tiêu. Không chỉ là một tình yêu ngây ngô say đắm, mà còn là thói quen khắc sâu đến tận xương tủy. Đáng tiếc là do hoàn cảnh, cũng do sự lựa chọn của Tần Tiêu, mà Thư Hạ buộc phải lựa chọn quên đi. Và cũng là một sự may mắn với Thư Hạ, bởi vì cậu có một Thích Phỉ Nhiên luôn âm thầm chờ đợi. Anh muốn quên đi tình cảm của mình, nhưng lại chẳng có cách nào. Ngay cả khi đã chính thức thành đôi, anh ngoài mặt thì hờ hững nhưng trong tim thì luôn bất an. Thích Phỉ Nhiên hay ghen, là một hũ giấm thành tinh, nhưng lại luôn giữ trong lòng để tự mình ấm ức khó chịu. Thư Hạ nhận ra điều ấy thì càng thương, càng thích anh nhiều hơn. Có thể trước đây hai người cứ vậy mà bỏ qua nhau. Có thể lúc yêu đương, Thích Phỉ Nhiên luôn là người dịu dàng ân cần với Thư Hạ. Mà Thư Hạ tính tình tuy trẻ con nhưng rất hiểu chuyện, rất biết an ủi dỗ dành anh, mê anh nhiều quá bỏ đâu cũng không hết! “Anh định chờ thêm một thời gian nữa, thế nhưng em không được thông minh lắm, anh sợ phải rất lâu nữa em mới nhận ra được. Đến lúc ấy, chẳng biết sẽ còn bao nhiêu sự cố xảy ra. Anh không muốn trong lúc mình chờ em, còn có thể phát sinh chuyện khiến anh càng mất đi cơ hội, chẳng thà, bây giờ anh thẳng thắn nói ra.” “Đúng vậy, đúng là anh thích em.” “Từ cấp ba đến bây giờ, anh vẫn luôn thích em.” Nhìn chung thì tui không có lời chê bai gì truyện này. Có thể vì nó hơi ngắn nên tui cứ cảm thấy hơi thiếu, cứ mong dài hơn và tập trung thêm vào diễn biến tâm lí của bạn Thư Hạ khi nhận ra tình cảm của mình với Thích Phỉ Nhiên. Ừm, nhưng không sao, xét theo dung lượng thì ổn rồi. Đọc cũng nhẹ nhàng chứ không có drama gì sứt đầu mẻ trán. Tui bị thích nhất câu “Đợi được em, thật tốt. Không bỏ lỡ mất em, thật tốt.” Đôi khi mọi người không biết bản thân đã bỏ lỡ điều gì đâu. Hi vọng mọi người không bỏ lỡ nhưng câu chuyện hay nhé! Vì sống theo phương châm này mà tui mới đọc nhiều như vậy. Hà há! Thể loại điền văn không ngượcĐã từ rất lâu yêu em sâu sắc vào những lúc mà em còn chưa biết năm Thư Hạo bị lưu đày ra nước ngoài. cũng tới ngày cậu được lệnh đặc xá trở về nước nhưng về đến nơi mới phát hiện, tất cả, đều không giống như trước đây nữa cha mẹ ly hôn, trong nhà phá sản, đối tượng thanh mai trúc mã vài chục năm ở cùng người Hạ Tôi đúng là thương thay cho thân mình!Đúng lúc này, Thư Hạ gặp kẻ thù từ cấp ba của mình – Thích Phỉ phiền người này, phiền ra mặt, nhưng cha cậu lại nói Tiểu Thích là ân nhân của nhà chúng Hạ Hả hả hả?Cha cậu nói tiếp Chúng ta nợ Tiểu Thích rất nhiều Hạ Hả hả hả?Thư Hạ chán nản Thích Phỉ Nhiên, bên cạnh anh còn thiếu người không?Thích Phỉ Nhiên Gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người Hạ cho tới giờ cũng chưa từng để người mà cậu cho là “kẻ thù” này trong lòng, cũng chưa từng biết, mình vẫn luôn tồn tại trong lòng của kẻ Hạ nhào lên người anh “Em có đầu óc hay không có đầu óc?”Thích Phỉ Nhiên gật đầu “Có đầu óc.”“Em giỏi hay không giỏi?”“Giỏi.”“Ngoại hình của em lại còn đẹp trai như vậy, xong rồi, Thích Phỉ Nhiên, có phải anh yêu chết em rồi không?”Tên nhóc không biết xấu hổ này, qua nhiều năm như vậy vẫn không thay Phỉ Nhiên gật đầu “Vô cùng yêu em.”Thụ có chút dễ thương, công là một khối băng có chút trong ngoài bất dung Đô thị tình duyên, hoan hỉ oan giaNhân vật Thư Hạ, Thích Phỉ Nhiên / Phối hợp diễn Lạc Thụy, Tiêu Dĩ Quyết, Tần Tiêu / Cái khác… Lạc Thụy mặc kệ cậu đá, không đá lại, chỉ ồn áo “Cứ ỷ hai chọi một đánh tôi đi, chờ lúc có Tiêu Dĩ Quyết xem cậu còn dám đánh tôi nữa không!”Nghe cậu ta nói thế, Thư Hạ lại nhịn không được mà đá thêm hai cái vào mông Lạc Thụy. Đá mệt lại ghé lên người Thích Phỉ Nhiên, lười biếng làm nũng “Em vừa thấy có chỗ bán kem dừa, anh mua cho em một cốc được không?”“Dạ dày em không tốt, đừng ăn kem nữa, để anh xem có nước dừa non không thì mua cho em.”Thư Hạ gật đầu “Được, nghe anh. Hai chúng ta uống một quả, anh mua cho Lạc Thụy một quả nha, anh nhìn cậu ấy phơi nắng sắp héo khô thành cây cải hoa rồi.”Cây cải hoa ném qua một ánh mắt “Cảm ơn ngài còn nhớ đến tôi ha, cảm động đến không chịu được luôn!”“Khỏi cần, tôi lúc nào cũng nhớ đến cậu mà~”Trời về chiều, mặt trời không còn quá gay gắt nữa, ba người cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn, mặt trời đỏ cam chậm rãi lặn xuống, ánh sáng lóe lên sau những rặng mây đẹp như một giấc mơ, Lạc Thụy gửi tin nhắn kêu Tiêu Dĩ Quyết nhanh chóng đến xem, Thư Hạ thấy vậy thì hỏi “Mấy hôm nay quên không hỏi, trong nhà chú Tiếu sao rồi?”“Mẹ anh ấy đến hai lần, không nói chuyện với tôi, thế nhưng Tiêu Dĩ Quyết nói bà cũng xuôi xuôi hơn so với lúc trước rồi. Từ từ vậy.” Lạc Thụy nhìn về phía chân trời “Tôi cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt rồi.”“Vậy còn cậu, bao giờ thì cậu comeout với cha mẹ?”“Cậu đang trao đổi kinh nghiệm với tôi đó à?”“Tôi hỏi chút thôi mà.”Thư Hạ ôm đầu gối, cạnh biển buổi chiều có gió, Thích Phỉ Nhiên tìm cho cậu cái áo sơ mi trắng, rất hợp với tư thế lúc này, đôi mắt đen láy ướt sũng, nhìn qua vô cùng ngây thơ.“Tôi thì không sao cả, chỉ cần chú Tiếu muốn, lúc nào tôi cũng có thể.”Lạc Thụy thẳng thắn khiến Thư Hạ hơi bất ngờ, cậu hỏi tiếp “Vậy cậu không sợ cha mẹ mình sẽ buồn sao? Bọn họ muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu thì sao?”Trên khuôn mặt Lạc Thụy hiện lên một chút mê man, phía sau truyền đến tiếng Tiêu Dĩ Quyết gọi tới, ánh mắt cậu nháy mắt kiên định lại “Tôi đương nhiên sợ cha mẹ mình buồn, thế nhưng cũng phải nói, chứ không lại lừa họ cả đời ư? Họ không cần tôi, tôi vẫn cần họ, người một nhà, gãy xương thì hãy còn gân, có đánh chết tôi thì tôi cũng vẫn là con của họ, đâu ra mà dễ dàng đoạn tuyệt như thế.”Lạc Thụy nói rất nhẹ, nhưng Thư Hạ nghe xong lại thấy nặng lòng. Thích Phỉ Nhiên ngồi cạnh cậu, không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người, nhưng vẫn lắng nghe tất cả. Anh nắm tay Thư Hạ, Thư Hạ quay đầu nhìn anh. Ánh mắt Thích Phỉ Nhiên bình tĩnh, không còn một chút biểu tình dư thừa nào, Thư Hạ thấy mũi cay cay, trong lòng cũng nghẹn đột nhiên nói “Thích Phỉ Nhiên, em muốn đi nghịch sóng.”Thích Phỉ Nhiên đứng lên “Vậy đi.”Thư Hạ mở to hai mắt, chơi xấu “Đi không nổi, phải có người cõng.”Không buồn suy tính gì với Thư Hạ, Thích Phỉ Nhiên lập tức cúi người xuống, Thư Hạ nhảy lên ôm lấy cổ anh, Thích Phỉ Nhiên đỡ chân cậu lên, Thư Hạ ghé vào tai anh nói nhỏ “Gần đây em béo lên, có lẽ hơi nặng.”Béo đâu chứ, cái mặt được bằng có bàn tay, Thích Phỉ Nhiên rất không đồng ý “Không nặng.”Thư Hạ nghe xong lời này, hôn cổ Thích Phỉ Nhiên một chút “Đặc biệt yêu anh.”Thích Phỉ Nhiên cõng Thư Hạ, đi dọc theo bãi biển. Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, sắc hồng chanh đã biến thành màu lam sẫm, gió thổi những con sóng đập lên bãi đá, phát ra âm thanh trong trẻo. Thư Hạ lẳng lặng ghé vào người Thích Phỉ Nhiên, anh vẫn luôn im lặng, nhưng Thư Hạ cảm thấy vô cùng bình yên, nghĩ nếu cứ như vậy mãi thì tốt rồi.“Thư Hạ.”Thư Hạ mềm yếu ừm một nói của Thích Phỉ Nhiên giữa tiếng sóng biển không quá rõ ràng, nhưng rất trầm.“Anh không phải Tần Tiêu, em cũng không phải mười bảy tuổi, đừng sợ.”Qua một lúc lâu, Thư Hạ mới lại ừm một Phỉ Nhiên cõng Thư Hạ về đến khách sạn, trên đường Thư Hạ ngủ mất từ lúc nào, về khách sạn cũng chưa chịu tỉnh, cứ thế mà ngủ thẳng đến khi trời sáng. Chiều phải về nước, Thư Hạ phiền muộn lăn lộn trên giường, oán hận “Sao anh không gọi em dậy! Em còn muốn cùng Lạc Thụy đi xem người chuyển giới một lần mà!”Thích Phỉ Nhiên không để ý “Cái đó thì có gì hay.”“Em thích! Em thấy bọn họ rất đẹp.”Thích Phỉ Nhiên biết cậu lại phát bệnh, cho nên không ầm ĩ theo cậu, kệ cậu ầm ĩ một lúc. Thư Hạ ầm ĩ một lúc cũng không thấy vui nữa, cho nên ngoan ngoãn thu dọn hành lí cùng biết có phải tác dụng tâm lí hay không, mấy ngày đi chơi Thư Hạ hoạt bát vô cùng, không mệt một tí tẹo teo nào, nhưng máy bay vừa hạ cánh thì mệt đến mức chỉ muốn ngồi bệt ra đất. Thích Phỉ Nhiên dùng xe đẩy đồ đẩy cậu, Lạc Thụy đi cạnh cười nhạo “Hai người giống như bà mẹ dẫn theo đứa con bị thiểu năng ấy, hài hòa lắm.”Thư Hạ khoát tay, giờ chả có tí sức nào so đo với cậu nhiên giống như lời Thích Phỉ Nhiên nói, hai người vừa về liền bận rộn. Tuy bọn họ không cần xin nghỉ, nhưng công việc vẫn dồn lại chờ đợi bọn họ. Mấy ngày liên tiếp phải chạy đôn chạy đáo, chờ mãi cũng đến được tối thứ sáu nhàn rỗi, Thư Hạ quyết định về nhà một chuyến, thăm ông bố nhà không vô tâm giống cha cậu, ra ngoài chơi chả bao giờ nghĩ đến con cái. Có mấy lần về nhà mua cho ông ít đồ mà cũng dở khóc dở cười, ăn uống đồ dùng gì cũng có, ai ngờ lúc Thư Diệu Chi nhìn thấy chỉ chậc lưỡi một cái “Lãng phí quá, tiền lương bây giờ của con được bao nhiêu chứ, còn phải trả nợ nữa, không cần mua nhiều thế đâu.”“Cha đừng lúc nào cũng nhắc con về chuyện nợ nần chồng chất được không?” Thư Hạ liếc mắt “Không chỉ con mua đâu, còn có đồ Thích Phỉ Nhiên mua cho cha đây này.”“Thanh niên các con nha… Haizz… Thôi, Tiểu Thích sao không tới vậy? Lâu rồi không thấy nó.”Thư Hạ sờ sờ đầu “Cái đó, công ty họp mà.”Thư Diệu Chi cảm thấy kì quái “Nó họp sao con không theo?”“Ngành khác, không liên quan đến con.” Thư Hạ giả bộ để lừa ông, sau đó nói sang chuyện khác “À, con mua cho cha cái ví, đẹp lắm, mua ở chợ đêm, không đắt đâu, cha đừng có mà cằn nhằn nhé.”Ví đẹp thật, Thư Diệu Chi cầm lên sờ sờ, vải cũng chắc chắn, miệng không nói ra nhưng trong lòng ông rất Hạ lôi từ trong túi ra một cái hộp khác đưa cho ông “Con mua cho mẹ cái vòng tay, nghe nói có thể cầu an. Lần sau cha đến thăm mẹ, thì đưa cho mẹ.”Thư Diệu Chi ngẩn người, thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại bị Thư Hạ ngắt đồ xong, việc lớn đã xong, Thư Hạ nói chuyện với Thư Diệu Chi một lúc, thêm mắm thêm muối kể về chuyến đi Thái Lan chơi xong thì chuẩn bị ra Phỉ Nhiên chờ cậu dưới nhà, Thư Hạ xuống thì thấy anh đã đứng đó được một lúc. Thư Hạ ôm lấy tay anh, thấy lạnh nên giơ lên thổi phù phù “Anh ngốc sao, không ở trên xe chờ.”“Bí bách quá, ra ngoài đi dạo.”“Cúi xuống một chút, em ủ ấm mặt cho.” Thư Hạ nói xong, đưa tay ôm lấy mặt Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên ôm lấy hông cậu “Không sao, không lạnh.”Phía lưng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống cầu thang. Ngay sau đó, là tiếng nói không kiềm được sự tức giận của Thư Diệu Chi.“Thư Hạ!”

thời gian cùng tôi yêu em